hóng tranh thủ bên khách hàng để được lên chức, chùi nước mắt nước mũi đang chảy ra, nghẹt hết cả mũi, giọng nói khàn khàn thật khó chịu. Anh vậy mà im lặng, tôi tiếp tục nói: – Ngay từ đầu, em đã nói là em không qua lại với người có gia đình, anh bảo cho anh thời gian, em tin anh, em mủi lòng, em để anh qua lại. Nhưng rồi em là cái thùng rác để anh đổ những thứ tạp nham. Anh đổ những buồn bực, trà xanh la liếm cùng em nhân viên bướm non những khó khăn, những gì xấu xa từ đời anh, anh đổ hết vào em, để rồi tâm hồn anh vui vẻ lại, để anh về nhà nuông chiều người khác. Em không đòi hỏi gì