mua vui quản lý chịch thư ký để kiếm tiền, bóng người phản chiếu trên mấy tấm kiếng cửa nhà. Đổi chỗ đứng, gọi điện thoại, em kêu đợi em 5 phút. Và em đi ra thật, leo xe mình tỉnh bơ luôn. “Đi đâu em?” – Mình vừa rồ máy xe vừa hỏi. “Hihi, anh thích đâu thì đi đó, em hông biết” – em nhí nhảnh trả lời. À hả, mỗi ngày sếp chén cấp dưới khiêu gợi mình phóng trở lại Võ Văn Kiệt, lên cầu Nguyễn Văn Cừ, đi Trung Sơn – thánh địa khách sạn ở mạn Nam Sài Gòn. Em đòi mua trà sữa rồi vô khách sạn, mà em uống trà sữa lề đường có 20.000 VND à, thấy cũng biết điều. Lựa chỗ, nhận phòng, em